CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đoàn Trưởng Ở Trên Cao


Phan_19

“Anh hãy để cho em làm bạn gái của anh. Bây giờ em đồng ý.” Cô dừng một lát, lông mi run rẩy không ngừng, trong lòng bàn tay đầy mồ hồi ướt nhẹp, “Anh…Anh còn muốn em làm bạn gái anh không?”

Chương 37: Cha con hợp tác

Trong nháy mắt Kỷ Lâm cho là mình nghe nhầm hoặc là vẫn còn say rượu chưa có tỉnh táo lại, Diệp Chi chán ghét anh như vậy thì làm sao có thể đáp ứng anh? Nhất định là anh đang nằm mơ.

Kỷ Lâm bấm vào bắp đùi mình một cái để ình tỉnh táo lại, anh lần này dùng hết hơi sức nên đau ‘Ngao’ một tiếng, cuối cùng cảm giác say cũng tiêu tán hết.

Nhắm mắt lại mở mắt ra rồi gắng sức xoa xoa mắt. Diệp Chi vẫn còn, không phải là ảo giác, cũng không phải là mơ.

Trái tim Kỷ Lâm đập càng lúc càng nhanh ‘Thình thịch’ ở trong lồng ngực, máu dâng trào, hô hấp cũng dồn dập.

Cả người bắt đầu nóng lên, cơ thể như muốn bay lên. Kỷ Lâm vươn tay muốn chạm vào Diệp Chi, đầu ngón tay thận trọng vươn ra đụng vào gương mặt bóng loáng của cô rồi buông xuống. Lặp lại như thế mấy lần rốt cuộc xác định Diệp Chi không ghét anh đụng chạm, thì mới đưa tay ôm lấy Diệp Chi.

Từ khi Diệp Chi nói câu nói kia, anh vẫn im lặng không lên tiếng, nhưng khi nghe hơi thở hổn hển, cảm nhận thân thể hơi run rẩy của anh thì Diệp Chi lại hiểu ý của anh.

Vứt bỏ tự ti với anh, bỏ đi cảm giác không xứng với anh. Cô thích người đàn ông này, bản thân thích anh thì tại sao không đồng ý, coi như cuối cùng thất bại thảm hại thì cô còn có con trai để dựa vào.

Diệp Chi hít một hơi thật sâu, chậm rãi ôm lấy hông của Kỷ Lâm.

“Anh...Anh thật sự không phải là đang nằm mơ?” Khuôn mặt ướt nhẹp của Kỷ Lâm dính vào cổ của Diệp Chi, trong cái lạnh lại mang theo sự ấm áp.

“Anh cảm thấy thế nào?” Diệp Chi một đêm lo lắng, bây giờ tâm tình cũng dần dần bình phục, giọng nói của cô hơi khàn nhưng không khó nghe ra trong đó tràn ngập ý cười “Huấn luyện viên Kỷ, nên tỉnh rượu rồi.”

Kỷ Lâm buông ra Diệp Chi, con mắt chăm chú nhìn mặt của cô, con ngươi hẹp dài ở dưới ánh đèn rạng rỡ phát sáng “Anh chỉ là không dám tin, mấy ngày trước anh còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ muốn liên lạc với anh nữa. Hôm nay. . . . . . Tại sao đồng ý?”

Bởi vì thích anh sao? Những lời này ở trên đầu lưỡi xoay đi xoay lại, rốt cuộc nuốt vào bụng. Ngày trước lúc Kỷ Lâm thổ lộ với Diệp Chi, không phải anh đã tự kỷ mặt dày nói cô cũng thích anh sao. Nhưng lúc này anh ngay cả những chữ kia anh cũng không dám nói, sợ mình sẽ hù Diệp Chi bỏ chạy.

Diệp Chi hơi mím môi, áy náy rũ mắt xuống “Em...Em cho là anh và Triệu Thanh Uyển. . . . . .”

“Anh và cô ta không có gì cả.” Cô còn chưa nói hết đã bị Kỷ Lâm vội vàng cắt ngang “Anh tránh cô ta còn không kịp, làm sao có quan hệ với cô ta chứ. Chi Chi, tất cả các cô gái nghĩ anh như thế nào cũng không sao, trừ em ra. Em phải tin tưởng anh.”

‘Phốc’ Diệp Chi bị câu nói này của chọc cười, cô ngẩng đầu nghiêm túc nói xin lỗi với anh “Thật xin lỗi, là em hiểu lầm. Về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa.”

Nói xong cô lại hôn một cái lên ngón tay cái của mình sau đó đem ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào trán của Kỷ Lâm “Em bảo đảm.”

Lúc cô nói những lời này, trong đôi mắt to còn mang theo ý cười, lông mi thật dài nháy nháy mắt.

Kỷ Lâm nắm thật chặt tay của Diệp Chi, ánh mắt như dính trên mặt cô. Chỉ cảm thấy cô vô cùng đẹp mắt, dù bây giờ mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bời nhưng đối với anh là người xinh đẹp nhất trên thế giới.

Anh cúi đầu định cắn xé môi của Diệp Chi, lại bị cô xòe bàn tay ra chặn lại.

Kỷ Lâm giương mắt uất ức nhìn cô, âm thầm tố cáo: tại sao không cho anh hôn?

“Anh vừa mới nôn xong.” Diệp Chi chỉ chỉ vào môi của anh ghét bỏ nói. Cánh tay khẽ dùng sức muốn rút tay của mình đang nằm trong tay anh ra “Anh buông ra, em đi tìm cho anh cái bàn chải đánh răng mới. Anh thúi chết.”

Kỷ Lâm cũng không thả cô đi, cầm lấy tay cô cười híp mắt, khôi phục lại bộ dáng da mặt dày như bình thường “Không thả. Cái bàn chải đánh răng màu tím đó là của ai?”

“Của em.” Diệp Chi theo bản năng trả lời, trong lòng lại dâng lên một dự cảm xấu “Anh hỏi làm gì?”

“Dùng của em cũng được vậy.” Nói xong cánh tay dài của Kỷ Lâm duỗi một cái, cầm bàn chải đánh răng của Diệp Chi trong tay. Lúc Diệp Chi còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng bôi kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa vào trong miệng lên lên xuống xuống bắt đầu đánh răng.

“Này. Anh đừng như vậy. Không vệ sinh.” Mặt của Diệp Chi trắng xanh rồi chuyển sang đỏ, dùng chung một cái bàn chải đánh răng so hôn môi làm cho cô cảm thấy xấu hổ hơn “Nhanh nhả ra, trong nhà còn có bàn chải đánh răng mới.”

“Không cần…Vậy là được rồi.” Kỷ Lâm mơ hồ trả lời vui sướng không rõ ràng.

Người này thật đúng là. . . . . . Diệp Chi đưa chân đá bắp chân của anh, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Nhưng khi ánh mắt của cô thấy kem đánh răng Kỷ Lâm lấy dùng thì đột nhiên thay đổi sắc mặt “Anh. . . . . . Làm sao anh dùng kem đánh răng hoàng tử Ếch của Hoàn Tử?”

Hả? Mình dùng kem đánh răng của Hoàn Tử? Chả trách lại ít bọt như vậy, Kỷ Lâm nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng lại nhưng cũng không thèm để ý nói: “Không có việc gì, còn nhiều như vậy dùng cũng không hết.”

“Không phải cái vấn đề này. Aizzz nói cho anh biết.” Diệp Chi thiếu chút nữa dậm chân, đứa con nhà mình đối với kem đánh răng cực kỳ khó chịu, mỗi lần thức dậy đều chen chúc, trông nom kem đánh răng có chỉnh tề, đặc biệt mượt mà hay không. Người khác đụng vào đều không cho, nếu không coi như chọc phải tổ ong vò vẽ.

Mẹ Diệp có một lần không cẩn thận dùng kem đánh răng của Hoàn Tử, kết quả đứa nhỏ này tốn hai giờ vuốt kem đánh răng tới khi kem đánh răng khôi phục bộ dáng bằng phẳng như bình thườngmới chịu bỏ qua.

Trong hai giờ này mặt Hoàn Tử vô cùng nghiêm túc một chữ cũng không nói, ai kêu cũng không để ý, hoàn toàn chuyên chú công việc ở trên tay, sự nghiêm túc đó khiến Diệp Chi sợ.

Sau Diệp Chi nghe Mạnh Trường Thụy tư vấn mới biết đây là một loại biểu hiện của chứng tự kỷ. Bởi vì trong lòng đứa nhỏ này không có cảm giác an toàn cho nên mới muốn đem hết đồ vật của mình nắm trong tay không cho phép người khác thay đổi.

Diệp Chi làm mọi thứ theo lời Mạnh Trường Thụy đề nghị, không có việc gì làm sẽ ôm con trai hôn, nựng. Nhưng rốt cuộc cũng không chữa hết chừng tự kỷ của con trai.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Diệp Chi nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy kem đánh răng bị Kỷ Lâm lấy nơi này lồi nơi kia lõm. Cô không biết làm sao nên trực tiếp ném kem đánh răng vào trong thùng rác.

Ngày mai mua cho Hoàn Tử kem đánh răng mới, bất luận như thế nào cũng không thể để cho cậu tái phát chứng tự kỷ.

Đứa nhỏ này thật đúng là làm cho người ta đau lòng, nghe Diệp Chi nói, Kỷ Lâm cảm thán một câu trong lòng. Trong đầu hiện ra dáng vẻ lạnh lùng của đứa trẻ đột nhiên cảm thấy vô cùng nhớ Hoàn Tử.

“Hoàn Tử đã ngủ chưa? Anh muốn đi nhìn cậu một chút.”

“Đã ngủ rồi.” Diệp Chi cầm một cái chăn trên giường trong phòng ngủ ôm trong ngực, đi trước mặt cho Kỷ Lâm dẫn đường, nói: “Anh tối nay ngủ ở phòng của Hoàn Tử, trong nhà không có phòng trống.”

“Được.” Kỷ Lâm đáp một tiếng, lần này không làm nũng muốn ngủ trong phòng của Diệp Chi nữa. Tối hôm nay anh đã rất vui rồi, anh muốn được tiêu hóa trước đã.

Cho tới sáng ngày hôm sau Hoàn Tử vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt phóng đại của huấn luyện viên trước mặt mình, nhất thời sợ hết hồn thiếu chút nữa lăn xuống giường.

Nhìn chăm chú mặt của Kỷ Lâm một lúc rốt cuộc xác định mình không có nhìn lầm, người trên giường đúng là huấn luyện viên Kỷ. Cậu không nhịn được giơ đầu ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình chọc chọc mặt của Kỷ Lâm.

Kỷ Lâm ngủ nhưng luôn luôn cảnh giác. Hơn nữa tối hôm qua quá hưng phấn quá anh vẫn không sao ngủ được. Lúc này bị Hoàn Tử như vậy chọt một cái thì lập tức tỉnh.

“Huấn luyện viên bế.” Chừng mấy ngày không nhìn thấy đứa nhỏ này rồi, Kỷ Lâm vô cùng nhớ nên đưa tay ôm Hoàn Tử vào trong ngực, hôn hai cái lên hai bên má Hoàn Tử rồi cười hì hì nói: “Cục cưng, huấn luyện viên bây giờ là ba mới của cháu rồi.” Khoe khoang nhưng vẫn không giấu được sự tình cảm trong lời nói.

Hoàn Tử nhíu mày lại đẩy mặt của Kỷ Lâm ra, trên mặt biểu lộ vô cùng ghét bỏ, huấn luyện viên chưa đánh răng đã hôn cậu. Hơn nữa cậu đã đồng ý huấn luyện viên làm ba mới mình rồi, tại sao nói với mình những lời đó nữa, huấn luyện viên thật ngốc.

“Cháu đi rửa mặt, lát nữa còn phải đến trường nữa.” Hoàn Tử từ trong ngực Kỷ Lâm bò ra ngoài nhanh chóng mặc quần áo tử tế, vừa nói vừa đi ra khỏi phòng ngủ.

Đứa nhỏ này thật là giống một cục băng nhỏ. Theo lý thuyết thì mấy ngày cậu không gặp mình, không phải nên thân mật chào mình một tiếng chú Kỷ sao? Có lẽ đổi thành gọi là ba cũng được, thế nhưng đứa nhỏ vẫn ghét bỏ mình không đánh răng hôn cậu.

Đoàn trưởng Kỷ cảm giác mình bị thương tổn tình cảm, ôm ngực chạy vào phòng của Diệp Chi tìm sự an ủi, hôn được mấy cái lúc này mới toét miệng đi vào phòng vệ sinh.

Kết quả nhìn thấy Hoàn Tử đang chổng mông lên không biết tim gì đó trên sàn, Kỷ Lâm định hỏi cậu đang làm gì thì nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của đứa nhỏ “Huấn luyện viên, chú có thấy kem đánh răng của cháu không?”

“Éc. . . . . .” Kỷ Lâm chột dạ sờ mũi “Không thấy.” Thấy Hoàn Tử vẫn không cam lòng tìm tới tìm lui, vội vàng cấp anh bóp kem đánh răng của Diệp Chi lên bàn chải đánh răng rồi nhét vào trong tay Hoàn Tử “Mau đánh răng, nếu không sẽ đi học trễ đó.”

Hoàn Tử là một đứa bé rất quy củ, vừa nghe anh nói như vậy quả nhiên không tìm kem đánh răng nữa mà ngoan ngoãn nhận bàn chải đánh răng từ trong tay Kỷ Lâm đánh răng.

Lúc này Kỷ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rửa mặt vừa suy nghĩ trong lòng, về sau mình sẽ nói Diệp Chi liệt kê ình một danh sách những thứ Hoàn Tử không cho người khác đụng chạm vào, nếu không ngộ nhỡ không cẩn thận chạm vào thì gặp họa rồi.

Đoàn trưởng Kỷ lau sạch nước trên mặt, thở dài. Lớn nhỏ đều thật khó hầu hạ, sau này mình cần phải cảnh giác, aizzz thật là mệnh khổ. Đáp lại anh là khuôn mặt tươi cười thật to của mình trong gương.

Xế chiều hôm đó, Kỷ Lâm len lén đi KFC mua cả thùng gà rán đợi đến lúc Hoàn Tử đến võ đường đưa cho cậu để lấy lòng, hai người vây quanh thùng lớn ăn đến khi miệng chảy đầy mỡ vô cùng vui vẻ.

Cũng không biết vì sao hôm nay Bạch Kỳ không có tới, gọi điện thoại thì anh ta không nhận, Kỷ Lâm lắc đầu thật là không có phúc ăn. Thật ra thì KFC ăn thật ngon, chả trách Hoàn Tử thích ăn như vậy.

Có người yêu rồi nên hôm nay Diệp Chi mặt mày hồng hào, không thấy ra hôm qua cô vô cùng bất ổn, buổi chiều làm xong công việc, việc đầu tiên cô làm là đi đón con trai ở võ đường, gặp con trai cũng được gặp bạn trai.

Lúc Diệp Chi đẩy cửa đi vào, Kỷ Lâm và Hoàn Tử đang mỗi người một cánh gà gặm, nghe tiếng động ở cửa quay đầu nhìn thì hai người bỗng sợ mất hồn.

Kỷ Lâm: Mẹ nó. Chi Chi thế nào lại đến lúc này.

Hoàn Tử: Không xong, mẹ sẽ tịch thu cánh gà.

Hai người liếc mắt nhìn nhau ăn ý vươn tay, ‘Vèo’ một mang cả thùng cánh gà đẩy xuống dưới đáy bàn.

Diệp Chi thấy toàn bộ hành động này ở khóe mắt, khẽ nheo mắt đi tới hai người, trên mặt còn mang theo nụ cười xán lạn nhìn làm Kỷ Lâm và Hoàn Tử rùng mình, tội nghiệp cúi đầu chờ chuẩn bị xử phạt.

Còn ở bên kia, Diệp Khung vừa mang theo thủ hạ là một nhóm người vô cùng có kinh nghiệm tránh thoát hàng loạt cảnh sát.

“Anh Diệp, nếu không chúng ta trốn một thời gian đi, trong khoảng thời gian này không biết vì sao lại kiểm tra chặt như vậy.” Một thanh niên cao lớn hình dạng như cái kéo lo lắng nhìn Diệp Khung nói.

“Không sao.” Diệp Khung đáp một tiếng, trên người mùi máu tươi nồng đậm, có anh thì cũng sẽ có người khác. “Bây giờ rút lui thì về sau sẽ không có cách nào quay về được.”

“Nhưng. . . . . .”

“Không có nhưng nhị gì hết.” Diệp Khung lạnh lùng cắt đứt lời của anh ta, lấy ra một dải băng gạc băng bó qua loa vết thương, thở hổn hển rồi tiếp tục nói: “Đã vất vả nhiều năm lăn lộn trên giang hồ, cậu chịu bị người khác thâu tóm hoặc bị chính phủ tịch thu sao?”

Thanh niên kia cắn cắn môi “Không nỡ.”

“Sao lại không nỡ?” Diệp Khung thản nhiên liếc hắn, khóe mắt và đuôi mày đều mang khí có thể đả thương người “Liều mạng qua lần này, về sau thành phố C chính là thiên hạ của chúng ta, nhưng liều mạng bất quá. . . . . .”

Cậu ta dừng một lát, trên mặt bỗng nhiên hiện ra một nụ cười cực kì nhạt “Bất quá là chết, có gì ghê gớm đâu.”

Chương 38: Yên bình ngắn ngủi

“Chi Chi, anh sai rồi.” Thấy Diệp Chi đi tới trước mặt, bộ dáng cười như không cười, Kỷ Lâm tranh thủ kéo thùng gà rán ra, chọn một miếng gà còn nguyên đưa lên nịnh nọt nói: “Em đói không? Ăn một miếng lót bao tử đi.”

“Mẹ ăn.” Hoàn Tử nháy nháy mắt giống Kỷ Lâm như đúc, phụ họa theo Kỷ Lâm ân cần nói: “Mẹ đi làm cực khổ.”

Đứa nhỏ này cũng học được nịnh hót, Diệp Chi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi của con trai bất đắc dĩ nhận lấy một miếng gà kia, nói “Được rồi, mẹ không trách con.”

Vậy anh đâu, còn anh thì sao? Kỷ Lâm liều mạng nhích gần về phía Hoàn Tử để ké chút ánh sáng của cậu khiến Diệp Chi đặc xá ình vô tội.

Ai ngờ Diệp Chi làm mặt nghiêm trừng mắt nhìn Kỷ Lâm: Đợi lát nữa sẽ xử lý anh.

Kỷ Lâm yên lặng cúi đầu giống như một quả khí cầu bị đâm thủng, hơi sức cả người trong khoảnh khắc đã biến mất không còn bóng dáng. Đúng là phân biệt đối xử, thật đáng ghét.

Diệp Chi chưa ăn miếng gà kia, cô không thích ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ, cúi đầu nhìn thấy cả thùng gà, bên trong không còn bao nhiêu thịt chỉ còn lại một đống xương và mấy vỏ hộp khoai tây chiên. Vậy hai người này đã ăn rất nhiều.

Diệp Chi thả miếng gà trên tay mình vào trong thùng, dùng khăn giấy Kỷ Lâm đưa tới lau tay, nhìn Hoàn Tử nói: “Hôm nay đã ăn nhiều như vậy, không cho ăn nữa, nếu không tối nay lại không ăn được cơm.”

Dừng một lát, khẽ cao giọng “Về sau chỉ được nửa tháng ăn một lần, hơn nữa phải nói ẹ biết, biết không?”

Hoàn Tử nghe vậy gật đầu liên tục, không biết có phải là ở chung một chỗ với Kỷ Lâm thời gian dài hay không mà học được mấy phần khôn khéo.

“Anh thì sao?” Diệp Chi chuyển sang Kỷ Lâm.

“Anh cũng vậy.” Kỷ Lâm gật đầu như bằm tỏi, lúc này vẫn không quên đóng phim nịnh bợ “Em nói gì chính là cái đó.”

“Cái này cũng đúng.” Diệp Chi hừ một tiếng nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.

Kỷ Lâm chăm chú cho Hoàn Tử ăn nên hôm nay còn chưa có học Taekwondo. Đợi Hoàn Tử tiêu hóa hơn nửa canh giờ mới bắt đầu để cậu luyện đá chân đánh quyền.

Hoàn Tử đã học Taekwondo hơn một tháng, đứa nhỏ rất có thiên phú, tạm thời đá chân có thể đứng vững như tượng rồi, có lẽ là do Kỷ Lâm dạy, cũng có khi là do cậu nhìn người khác đá mà học được.

Kỷ Lâm muốn dạy cho cậu cách đứng vững trước, nên mỗi ngày bài tập luyện cũng chỉ xoay quanh nội dung: chạy bộ, áp chân, đá chân. . . . . . Thật may là Hoàn Tử không phải đứa bé bình thường, nếu không đã sớm cảm thấy khô khan, bỏ dở rồi.

Ngày trước khi nhìn con trai học, ánh mắt Diệp Chi chỉ tập trung ở trên người Hoàn Tử, bây giờ đã xác định mối quan hệ với Kỷ Lâm nên ánh mắt Diệp Chi thỉnh thoảng cũng sẽ lướt qua trên người Kỷ Lâm.

Kỷ Lâm dáng dấp khỏe mạnh, vóc người cũng cao ráo, bắp thịt căng đầy, động tác mạnh mẽ phóng khoáng, dạy dỗ đứa bé cũng hết sức nhẫn nại, càng nhìn Diệp Chi càng thích, đến cuối cùng hận không thể xông lên hôn anh một cái.

Kỷ Lâm nếu biết Diệp Chi đang suy nghĩ cái gì, sợ rằng sẽ lập tức để Hoàn Tử xuống chạy lại hôn cô rối rít.

Hôm nay Hoàn Tử học xong tất cả nội dung đã sắp đến sáu giờ, Kỷ Lâm không cho Diệp Chi tự đi về nhà mà bế Hoàn Tử lên, một nhà đi đến một nhà hàng cho đứa nhỏ ăn cháo và rau xanh.

Buổi chiều Hoàn Tử ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, lúc này cũng ăn không vô nhưng cháo lại có thể, chỉ một lát đã húp hết gần nửa chén.

“Đi thôi, huấn luyện viên cõng cháu.” Kỷ Lâm từ trên ghế đứng lên, thấy mắt Hoàn Tử không muốn mở ra nữa, cưng chiều cười một tiếng rồi đặt đứa nhỏ lên trên lưng mình.

“Anh đừng cưng chiều quá. Nhanh thả xuống.” Diệp Chi giận hờn trách cứ nhìn Kỷ Lâm, ngay sau đó vỗ vỗ lưng con trai “Hoàn Tử, không thể để chú Kỷ cõng trên lưng được, phải tự mình đi.”

Hoàn Tử rất nghe lời mẹ, nghe vậy giùng giằng từ trên lưng Kỷ Lâm xuống, lại bị Kỷ Lâm đè xuống “Để anh cõng đi, hôm nay Hoàn Tử đã mệt muốn chết rồi.”

Thấy Diệp Chi cau mày bộ dáng không đồng ý, Kỷ Lâm vội vàng thêm một câu “Anh bảo đảm chỉ một lần thôi. Con trai buồn ngủ mắt mở không ra rồi.”

Con trai? Diệp Chi sững sờ, mặt chuyển từ trắng xanh sang đỏ ửng, mơ hồ nói một câu “Này, đó là con trai em.”

“Đúng, đúng là con trai của em.” Kỷ Lâm sờ gương mặt trơn mềm của Diệp Chi, cười nói: “Không giành con với em, anh có vợ là đủ rồi.”

“Này.” Diệp Chi trừng mắt liếc anh “Ở trước mặt con nít mà nói cái gì đó. Đứa nhỏ nghe hiểu thì thế nào?”

“Yên tâm, Hoàn Tử nghe không hiểu đâu. Anh. . . . . .”

Lời của Kỷ Lâm còn chưa nói hết, chỉ thấy Hoàn Tử từ trên lưng anh ngẩng đầu lên “Ai nói con nghe không hiểu? Con có thể nghe hiểu.”

Dừng một lát, mặt lộ vẻ nghiêm túc nói: “Mẹ là vợ của chú Kỷ, chú Kỷ là ba mới của con.”

Chữ ‘Vợ’ này từ trong miệng con trai nói ra so với từ trong miệng Kỷ Lâm nói còn khiến Diệp Chi cảm thấy xấu hổ hơn. Cô quay đầu không để ột lớn một nhỏ đó thấy gương mặt nóng bỏng của mình mà xem thường, giả bộ nghiêm nghị “Được rồi, Kỷ Lâm đi thôi. Hoàn Tử không cho nói càn.”

Không cho nói thì không nói, dù thế nào thì cậu cũng biết. Hoàn Tử hừ nhẹ một tiếng, gương mặt áp sát vào lưng rộng rãi của Kỷ Lâm lim dim ngủ.

Lúc đến lầu dưới nhà Diệp Chi thì Hoàn Tử đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Kỷ Lâm đưa hai mẹ con đến ngoài cửa, cúi đầu hôn lên môi Diệp Chi một cái, rồi hôn lên mặt Hoàn Tử một cái mới cười nói: “Vào đi, lần này anh không vào được rồi.”

Dừng một lát, trong đôi mắt nhỏ dài hiện ra vẻ uất ức “Dù sao em cũng không để cho anh ở lại nhà em qua đêm.”

Diệp Chi mới vừa ở trên xe Kỷ Lâm cùng anh lập ba điều quy ước, trong đó có một cái chính là không có việc gì thì không được ngủ nhờ qua đêm ở nhà cô, làm cho Kỷ Lâm bất mãn hết sức. Thật may bây giờ anh rảnh rỗi nên lúc nào cũng có thể gặp Diệp Chi nên mới không cật lực kháng nghị.

“Được rồi, vậy em vào đây anh lái xe chậm thôi, đến nhà gởi tin nhắn cho em nhé.” Mắt của Diệp Chi tròn to hơi cong cong biểu lộ tâm tình cực tốt “Còn nữa, ngày mai không được cho Hoàn Tử ăn KFC.”

“Biết.” Kỷ Lâm nắm tay Diệp Chi thật chặt không buông ra, khó khăn lắm mới được một cái hôn, bây giờ lưu luyến không muốn rời đi.

Lúc Kỷ Lâm về nhà, không khí trong nhà vô cùng nghiêm túc, vừa định mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì thì bị Úc Lương Tranh gọi vào phòng ngủ.

“Anh biết thành phố C chuẩn bị thay đổi thị trưởng?” Giọng nói của Úc Lương Tranh nặng nề, nhưng anh trước sau như một thấy bộ dáng cười cười của Kỷ Lâm thì biết Kỷ Lâm không hề chú ý vấn đề đó.

“Biết, thế nào?” Kỷ Lâm ngồi xuống đối diện Úc Lương Tranh, cầm ly trà hoa nhài trên bàn lên uống một hớp, suy tư nói: “Nhưng chọn ai thì không quan tâm. Sao, có vấn đề gì sao?”

Úc Lương Tranh gật đầu “Là người của nhà họ Lý, gọi là Lý Khoan, nghe nói rất có năng lực.”

Nhà họ Lý là một dòng họ lớn ở cả hai giới quân đội và chính trị. Lý lão đầu là người có công lớn dựng nước, chiến công hiển hách, ở dưới cũng có rất nhiều con cháu ưu tú. Những năm gần đây ở trong phạm vi địa vị thì nước lên thuyền lên, vô cùng hùng mạnh.

Song nhà họ Kỷ và nhà họ Lý từ trước đến giờ đều đối đầu, vì vậy người nhà họ Lý lần này làm thị trưởng ở thành phố C đối với nhà họ Kỷ vô cùng bất lợi. Nhưng nhà họ Kỷ lại không có biện pháp, người nhà họ Kỷ mặc dù nổi trội nhưng chỉ phát triển trong quân đội, nói Kỷ Lãng và Kỷ Lâm vào ngồi trong phòng làm việc? Thôi đi, hai người đi hủy phòng làm việc còn nhanh hơn.

“Ba có ý là anh nghỉ ngơi cũng đã lâu rồi, đã đến lúc phục chức rồi.”

“Nhanh như vậy?” Kỷ Lâm giật mình, phản ứng đầu tiên trong đầu là Hoàn Tử và Diệp Chi về sau làm thế nào.

“Cũng không phải là cho anh lập tức trở về, nửa tháng nữa hoặc chậm thì chừng một tháng thôi.” Úc Lương Tranh bị bộ mặt này của anh hai chọc cười, “Dù sao anh cũng nên chuẩn bị cẩn thận, Lý Khoan bây giờ còn chưa có nhậm chức mà tay đã duỗi đến thành phố rồi.”

Úc Lương Tranh cười lạnh “Anh có thể không cảm thấy nhưng quân đội và cảnh sát võ trang đã bị trưng dụng bảo là muốn thanh trừ những thế lực ngầm ở thành phố C. Thật ra còn không phải là loại bỏ thế lực đối kháng sao? Thuận tiện uy hiếp nhà chúng ta.”

“Xuy ……Muốn uy hiếp là uy hiếp được sao.” Kỷ Lâm đặt ly trà xuống, trong mắt đều là ý lạnh “Cậu cứ yên tâm, cuối tháng tôi làm xong thủ tục phục chức sẽ cùng bọn họ vui đùa một chút.”

Úc Lương Tranh vỗ vỗ bả vai Kỷ Lâm, đối với chú hai nhà mình thật ra thì anh vẫn rất yên tâm.

Tại trên giường lớn phòng ở mới của Triệu Thanh Uyển, Diệp Khung và cô vừa kết thúc một cuộc vui vẻ hoan lạc.

Quần áo ném đầy đất, ga giường nhăn nhúm, phía trên khắp nơi đều là những giọt nước ướt nhẹp, thậm chí còn có vết máu, có thể thấy được hai người làm việc có bao nhiêu mạnh mẽ.

“Đứng lên. Đừng đè em.” Triệu Thanh Uyển thở gấp tức giận, cau mày đẩy Diệp Khung ra, bụng hơi đau có thể lại chảy máu. Cô sanh non vẫn chưa tới một tháng, thân thể còn chưa khôi phục lại như cũ, vốn không nên sinh hoạt tình dục.

“Dùng qua rồi ném?” Diệp Khung trêu chọc một câu, cũng không so đo với cô, đàn ông giải quyết dục vọng xong nói chuyện hết sức dễ chịu, không chạm đến ranh giới cuối cùng thì mọi chuyện đều có thể nhịn.

“Dĩ nhiên không phải, anh cũng không tệ lắm, có thể dùng lại lần sau.” Triệu Thanh cười duyên vỗ vỗ mặt của Diệp Khung, đưa tay gỡ xuống cái bao cao su ra cho Diệp Khung

Cân nhắc một lát, trên mặt hài hước “Anh Diệp thật đúng là ngoan ngoãn chịu nghẹn.”

“Em chịu thì anh không cần nghẹn.” Diệp Khung cười đáp lại cô một câu, trong mắt so với bình thường nhu hòa hơn rất nhiều.

Anh thích tính tình dám nói dám làm như Triệu Thanh Uyển. Hơn nữa Triệu Thanh Uyển ở trên giường hết sức phóng đãng, kiểu gì dạng nào cũng dám nếm thử không hề xấu hổ khiến Diệp Khung đối với những cô gái thẹn thùng mất đi hứng thú. Từ khi bắt đầu biết Triệu Thanh Uyển thì anh không đi tìm những cô gái khác.

Triệu Thanh Uyển im lặng không lên tiếng liếc anh một cái. Cô mới vừa kết thúc một cuộc hoan ái nên ý vị trong mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cái nhìn này quả thật vô cùng quyến rũ làm hạ thân Diệp Khung lại rục rịch ngóc đầu dậy.

Song khi thấy vết máu trên ga giường thì trong lòng thế nhưng lại dậy lên sự thương tiếc xưa nay chưa thấy, không tiếp tục đè Triệu Thanh Uyển xuống, ngược lại bắt lấy mấy đầu ngón tay của cô, vừa cầm chơi vừa giống như không để ý nói: “Đi với anh nhé?”

Triệu Thanh Uyển sửng sốt một lát, ngay sau đó cười rồi đứng dậy “Diệp Khung, anh thôi đi. Mặc dù dung mạo anh không tệ, phương diện kia cũng không tồi, nhưng là. . . . . .”

Cô dừng một lát rồi thu hồi nụ cười trên mặt, giọng nói rất nhẹ nhưng lại như là một cây chùy nặng trịch hung hăng gõ vào trong lòng Diệp Khung “Anh có tiền sao? Cho dù có, anh có bao nhiêu? Đủ nuôi em sao?”

Nói xong, cô im lặng đưa tay lên trên bàn cạnh đầu giường sờ soạng đốt một điếu thuốc ngậm trong miệng từ từ hút.

Diệp Khung ở bên cạnh nhìn cô, nhu hòa trong mắt tắt dần, thay vào đó là sát khí.

Tiền, đều là tiền.

Cha mẹ bởi vì không có tiền nên bỏ anh, em gái vì phải kiếm tiền mà bị người ta hại, Triệu Thanh Uyển bởi vì mình không có tiền mà không đi theo mình. . . . . .

Khóe môi Diệp Khung nhếch lên tạo thành một đường cong lạnh lùng. Trong mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị, chờ xem, mình chẳng mấy chốc sẽ thoát khỏi khốn cảnh như thế này.

Chương 39: Kéo lên giường

Kỷ Lâm kể từ sau khi nói yêu đương thì trên mặt lúc nào cũng không ngừng cười. Anh vốn thích ồn ào, bây giờ lại càng thêm hoạt bát, cả ngày chỉ mong đợi tới chủ nhật để đi chơi với Diệp Chi.

Nhưng ngàn trông mong vạn trông mong, thật vất vả mới đến chủ nhật thì Diệp Chi lại không đồng ý đi chơi với anh. Cũng không phải là Diệp Chi không muốn nhưng cô gần đây có rất nhiều việc, cũng đã ký với biên tập của Mạnh Trường Thụy về việc viết truyện, hợp đồng cũng đã định nhưng trước mắt còn có mấy chỗ cần thay đổi.

Bình thường cô không có thời giờ làm cái này, chỉ có thể đợi chủ nhật để viết truyện. Nên chỉ khổ Kỷ Lâm.

Buổi chiều thứ bẩy, anh nhíu mặt ngồi ở trên võ đài, đang cầm một cái ipad rảnh rỗi vô websites xem lung tung. Bạch Kỳ mấy ngày nay đều không đến đây, bất luận Kỷ Lâm gọi thế nào cũng không nghe.

Kỷ Lâm đã sớm từ trong miệng Diệp Chi biết chuyện đêm hôm đó, trong lòng vẫn cố gắng tính toán, nhưng anh lại không hiểu tại sao mình lại nghĩ Bạch Kỳ là thùng rác, nghĩ đến nát óc cũng nghĩ không ra đoạn trí nhớ đó.

Lần đầu tiên hạ mình nói xin lỗi với Bạch Kỳ, nhưng Bạch Kỳ đoán chừng thật sự đã ghét bỏ anh. Kỷ Lâm gọi năm lần, anh ta nhận một lần thì cũng đã không tệ rồi.

Hơn nữa nghe nói thời gian này Bạch Kỳ không uống rượu, nhìn thấy rượu thì buồn nôn. Đầu óc Kỷ Lâm rối loạn, cảm giác mình đã hại anh em, ngẫm lại tất cả đều do mình làm anh ta mắc chứng sợ rượu.

Nhưng mà anh cũng không để ý, từ nhỏ đến lớn anh và Bạch Kỳ giận dỗi nhau nhiều lắm, huống chi lần này anh cũng không phải cố ý cho nên muốn Bạch Kỳ nhanh chóng trở lại chỉ là vì đoàn trưởng Kỷ lại lười rồi, không muốn đi dạy nên muốn Bạch Kỳ lên dạy còn mình đi tìm Diệp Chi nói chuyện tình cảm.

Đáng tiếc hôm nay Bạch Kỳ là món nợ của anh, Kỷ Lâm chỉ có thể thở dài một mình ở võ đường.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
pacman, rainbows, and roller s